chế độ một viện
"chế độ một viện" được hiểu như sau:
Hình thức tổ chức cơ quan lập pháp trong đó tất cả các đại biểu, nghị viên chỉ làm việc trong một cơ cấu thống nhất, cùng thảo luận và biểu quyết các công việc tại các kỳ họp.Chế độ đại nghị chỉ gồm một viện thường gặp ở các nước đang phát triển. Điều này phụ thuộc vào hai lý do: thứ nhất, cơ cấu lãnh thổ của các nước đang phát triển hầu hết là cơ cấu đơn nhất, không có sự xung đột hay mâu thuẫn giữa lợi ích quốc gia và lợi ích của các khu vực lãnh thổ là thành viên cấu thành của quốc gia; thứ hai, chế độ một viện làm cho quá trình lập pháp được đơn giản hóa, phù hợp với các nước đang cần nhanh chóng xây dựng hệ thống pháp luật.Trong các nghị viện tổ chức theo chế độ một viện, chủ tịch nghị viện được bầu theo các cơ chế khác nhau và có vai trò không giống nhau. Tại đa số các nước có chế độ một viện, Chủ tịch nghị viện do các thành viên của nghị viện bầu ra; tại một số nước, nghị viện bầu ra Đoàn chủ tịch nghị viện, sau đó Đoàn chủ tịch bầu Chủ tịch nghị viện; một số nước khác lại quy định Tổng thống đồng thời là Chủ tịch nghị viện. Tại một số nước, chủ tịch nghị viện thực hiện vai trò với tư cách cá nhân trong khi ở các nước khác, chủ tịch nghị viện chỉ là thành viên của đoàn chủ tịch nghị viện.Trong cơ cấu nghị viện theo chế độ một viện thường có các ủy ban thường trực và ủy ban lâm thời. Số lượng các ủy ban này ở các nước rất khác nhau.Quốc hội của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là cơ quan lập pháp được tổ chức theo chế độ một viện.